Có nhiều kí ức tưởng như không có thật
Càng lớn, mình càng nhớ nhớ quên quên. Nhiều lúc nghĩ ngợi, bỗng thấy chuyện này, hồi xưa từng như thế, như thế. Rồi chợt giật mình và nghi ngờ bản thân liệu đó có phải là sự thật không hay chỉ là chứng dejavu, cảm thấy quen thuộc khi nhìn thấy hình ảnh, tình huống giông giống trong trí nhớ.
Một.
Lúc đó mình tầm 5-6 tuổi, khi bà ngoại vẫn còn. Bà sống ở nhà cậu cách nhà mình chỉ một con hẻm ở bên kia đường cái. Chiều mình hay xuống nhà cậu, rồi ra phía sau nhà có khoảng nương (đất vườn) chơi, trèo lên cây ổi rồi hái trộm táo nhà hàng xóm, bị bà mắng nhưng vẫn cứ nghịch hoài ngoài đó.
Một lần đau bụng. Mẹ hay bà ngoại gì đó ra sau nương nhà cậu hái lá mơ lông, cắt nhỏ, đập trứng vô, trộn đều rồi hấp vô nồi cơm bắt mình ăn. Lá mơ lông vị đắng, mình không thích. Hồi nhỏ mình nhiều lần đau bụng như thế và lần nào mẹ cũng làm món đó bắt mình ăn khiến bây giờ, mình bị ám ảnh món trứng đúc lá mơ.
Ngày nọ, mẹ mặc áo tang, ngồi khóc thê thảm dưới nền nhà xi măng, phía bên góc trái của cái nhà ba gian đặc trưng quê mình. Chốc chốc, thầy cúng lại bảo “ngưng khóc” để tiếp tục bài cúng kiếng. Nhịp điệu khóc – ngưng khóc lặp đi lặp lại như thế ba, bốn lần. Mình đứng sau lưng mẹ không hiểu chuyện gì cả. Gian nhà ngập tràn khói nhang, tiếng khóc các mẹ, các dì. Đôi lúc mình cũng nhớ hình ảnh các anh của cậu cầm mấy đồ vàng mã đốt xuống cho bà ở ngoài sân.
Không biết những kí ức đó có thật hay không, vì mình không nhớ rõ mặt bà ngoại như thế nào cả. Cũng không biết vì sao bà ngoại mất và mất như thế nào.
Hai.
Nhà đẻ của bà nội trên Hợp Công (một xã kế xã mình). Họ hàng của bà nội trên đó cả. Năm nào, vào ngày có đám giỗ ở nhà bác Toàn, trời cũng nắng, bà từ sáng sớm đã mặc quần áo chỉnh tề rồi đi bộ lên nhà Bác. Có đôi lần, mình theo bà đi bộ, băng qua cánh đồng, len qua mấy con đường xóm nhỏ để đến nhà bác Toàn. Bác Toàn là cháu của bà nội mình. Bố của bác là anh của bà mình.
Mấy cây ngô đã cao quá người, lá xanh rờn. Hai bên đường ruộng cỏ mọc um. Chân bà thoăn thoắt, mình nối gót theo sau. Cả chặng đường dường như không nghỉ lần nào. Mình nghĩ sao mà thấy xa xôi như thế. Đi hoài đi mãi vẫn chưa tới nơi.
Giỗ ông cố hay bà cố mình không nhớ. Một lần, khi ăn giỗ xong, bà bảo mình lên xe đạp của chú để chú đèo về nhà, còn bà đi bộ về. Mỗi lần như thế, bà mang cả xôi, trái cây về nữa.
Có lẽ mình đang học cấp một, cấp hai.
Ba.
Căn nhà cấp bốn nho nhỏ của chú bên trong toàn là ti vi 15, 16 inch dày cui. Chú làm dịch vụ sửa ti vi, đồ điện gia dụng. Phía sau là chiếc giường ngủ.
Một hôm, chú đưa bức thư của mấy o, chú trong miền Nam gửi về. Trong gian nhà nhá nhá nhem ánh sáng, chị gái mình dở bức thư ra đọc lấy. Nội dung thư như thế nào nhỉ? Mình không nhớ nữa. Cảnh đọc thư mình nhớ từng diễn ra mấy lần như thế, vì hồi đó chưa có điện thoại để liên lạc.
Trước nhà chú có một cái ao. Ao của ông Minh. Người lớn lội xuống quá đầu gối. Mùa mưa rau muống tốt ơi là tốt. Đám nhóc xung quanh đi ven bờ ao, vách đám rau muống ra xem có con ốc nhồi nào bám trên bờ kè không.
Một lần, chú trong miền Nam về chơi, dắt bốn năm đứa cháu ra biển, thuê một chiếc phao bơi to ơi là to. Mấy đứa cháu một đứa ôm một phần phao và có nhiệm vụ đáp chân, còn chú là người lèo lái. Mấy chú cháu bơi tít ngoài xa xa mới mới quay đầu bơi lại vào bờ.
Lúc đó là mùa hè.
Có nhiều điều vụn vặt như thế, mơ mơ hồ hồ nhiều lúc mình còn ngỡ nó không có thật.
homaiquynh.