Muôn vị cà phê
Cà phê, một thức uống quen thuộc. Thậm chí nó trở thành một câu khẩu hiểu cho chúng mình mỗi khi rủ rê bạn bè cà kê quán xá, như “cà phê không mày?”, “bữa nào rảnh cà phê đi!” 😂
Kiểu cách thưởng thức
Người trẻ ít ai thích uống cà phê nguyên bản, tức là cà phê không đường, không sữa. Nhiều lúc chúng mình nói đùa rằng, chỉ khi thấy đời đắng cay thì người ta mới thích uống cà phê đen đá không đường. Có lẽ vì thế mà các chú, các bác lớn tuổi đều uống cà phê đen, đen đá không đường chứ hiếm ai uống cà phê sữa ngọt ngào cả.
Cà phê đối với giới trẻ (như mình) lại biến thiên và giàu sức sáng tạo. Chúng mình xem cà phê là một chủ thể chính, là nguyên liệu chính và mọi thứ trong đó có thể thay đổi tùy theo sở thích, hoàn cảnh.
Hồi dịch bệnh, “trend” cà phê bọt biển tự nhiên nổi rần rần trên khắp các nền tảng. Người người làm theo, người người thưởng thức. Một số quán cà phê sau dịch cũng đưa cà phê bọt biển vào menu của quán. Công thức cà phê bọt biển cũng đơn giản, nhưng cầu kỳ hơn trong chế biến.
Cà phê dùng để làm món “hot-trend” này phải là loại cà phê gói không đường, cho một ít nước zô, dùng máy đánh bọt đánh cho đến khi cà phê bông lên. Tiếp đó, lấy một ly khác, cho đá, sữa tươi tạo thành lớp bên dưới, sau đó cho lớp cà phê đã được đánh bông là đã có một ly cà phê bọt biển hot-trend rồi.
Sau đó là cà phê muối. Cà phê muối bắt đầu từ Huế nhưng sau đó nhanh chóng xuất hiện ở Sài Gòn. Cà phê muối chú Long, cà phê muối tiệm Kiết… rồi bây giờ đi quán cà phê nào cũng có cà phê muối trong menu.
Nói chung, người trẻ sẵn sàng thử nghiệm mọi thứ. Mình không thích lắm vị đắng khét hay đắng chua chát trong cà phê nguyên bản nhưng vẫn thích có nó trong món đồ uống của mình. Đa dạng vị giác trong một thức uống sẽ thú vị hơn mà, đúng không?!
Khẩu vị xưa, khẩu vị nay
Năm ấy khi mới bước chân vào Sài Gòn, bắt đầu làm quen với thành phố mới, văn hóa mới, mình cũng bắt đầu làm quen với văn hóa uống cà phê. Cà phê bột bắp 10k , 15k một ly mua của các cô bán hàng rong ven đường, hoặc quán xá giá cả sinh viên.
Năm nhất ít bạn, chưa quen đường xá, số lần mình về nhà chị nhiều đáng kể. Mỗi lần rời nhà chị gái xuống lại thành phố, chị lại mua cho mình 1-2 gói cà phê G7 cỡ bự. Mỗi ngày ở ký túc xá, ngủ dậy pha uống, tối tối thèm lại uống. Mình dạo ấy uống cà phê gói điên cuồng, một phần vì nó rẻ. Bây giờ, cà phê G7 như thức uống quốc dân của người nước ngoài, trong đó có khách du lịch Hàn Quốc. Sau dịch trở lại đây, lượng khách du lịch Hàn Quốc tới Việt Nam tăng đáng kể và cà phê G7 được chọn là “quà du lịch” của nhiều du khách Hàn khi trở về sau chuyến du lịch Việt Nam.
Rồi mình tập tành uống cà phê rang xay nguyên chất. Cỡ năm hai, năm ba đại học, mặc dù ăn cơm chay 8K nhưng mình đã sẵn sàng bỏ ra 150K để mua nửa ký cà phê rang xay tại chợ đồ cổ Nơ Trang Long. Lúc đó cả nhóm đang đi làm bài tập phóng sự. Lần đầu uống cà phê rang xay, mình đã xây xẩm mặt mày, đầu óc như ở trên mây, tim đập loạn xạ. Rồi uống dần, uống dần, mình hết say.
Trận dịch mấy năm về trước, mình quyết định xuống tiền mua chiếc tủ lạnh to chà bá. Dẫu vậy, gần như mọi lúc tủ lạnh đều trống rỗng, duy chai cà phê pha sẵn và hộp sữa tươi không đường thường xuyên được mình lấp đầy. Vài năm gần đây, mình bỗng dưng thích uống sữa tươi không đường, thích uống cà phê tự pha sẵn ở nhà do nhận ra, mình chi hơi quá đáng cho việc uống cà phê =)))
Tự pha cà phê ở nhà lợi đủ đường, nhưng không phủ nhận là ngồi uống cà phê ngoài quán cũng là điều gì đó có sự thú vị riêng. Thời điển hiện tại, mình vẫn hay pha cà phê ở nhà và cuối tuần vẫn đi cà phê. Ước gì cà phê ở ngoài quán nó nhiều hơn, giá thấp hơn thì tốt, nhỉ?!
Cà phê Việt Nam và phần còn lại
Cà phê có nhiều loại khác nhau. Ở Việt Nam thì cà phê robusta được trồng nhiều nhất (chiếm hơn 90%) và cũng là loại được dùng nhiều nhất trong các quán cà phê. Cà phê robusta có đặc trưng là vị đắng, đậm đà nên pha với sữa đặc rất hợp.
Cũng do “của nhà trồng được” nên nhiều người Việt (trong đó mình) uống cà phê robusta nhiều hơn so với arabica – một loại khác được trồng phổ biến nhất trên thế giới (nhưng không trồng nhiều ở Việt Nam do sản lượng thấp hơn và khó trồng hơn so với robusta).
Cà phê arabica kiểu đắng dịu nhẹ, có chút vị chua, khác với vị đắng đậm đà của robusta. Nhiều nghiên cứu cũng chỉ ra, tỷ lệ cafein trong robusta nhiều hơn arabica, do vậy, nhiều người nước ngoài khi thưởng thức cà phê Việt Nam kiểu bị bất ngờ về hương vị. Còn chúng mình đi uống cà phê ở ngước ngoài thì thấy nó khá nhẹ =))))
Mấy năm gần đây, cà phê arabica ngày càng phổ biến ở Sài Gòn. Một số quán dùng cà phê arabica để pha cà phê. Cà phê hạt Arabica cũng được bán nhiều trên sàn thương mại điện tử. Hai loại thì 2 vị khác nhau, tùy vào khẩu vị của mỗi người để chọn. Mình chủ yếu uống robusta, mà có lẽ uống quen rồi nên thấy arabica hơi nhẹ nhàng.
Mình kiểu là người uống cà phê, không phải là người thưởng thức cà phê. Do đó, các nghiên cứu về độ béo, hương vị, tỷ lệ cafein hay kỹ thuật pha cà phê như thế nào mình không quan tâm lắm.
Cà phê mình mua để pha ở nhà khá đa dạng. Hồi trước dịch mình hay mua cà phê rang xay trực tiếp của quán cà phê Thiên Hạt nằm trên đường Hoàng Sa, sau dịch thì quán san mặt bằng (giờ là Phúc Long). Tết về thường có cà phê rang xay nguyên chất của dì sống ở Đắk Lắk cho. Cũng có lúc chỉ mua tạm cà phê Trung Nguyên trong siêu thị về pha.
Vì mình lười nên cũng sắm hẳn cái phin to chà bá, pha một lần uống được 2 – 3 ngày. Mỗi lần pha hương cà phê lan tràn khắp căn phòng. Quán cà phê trên đường Nguyễn Hữu Huân mình hay ngồi cũng pha cà phê phin to chà bá như mình vậy. Loại cà phê mình hay gọi có cho sữa tươi, sữa đặc với cream béo nữa hay sao ý nên hương vị khá ngon (mặc dù không đậm vị cà phê mấy).
homaiquynh.